Hạnh phúc từ sự "từ bỏ"
Trong một buổi cà phê tâm sự, chị Tham chia sẻ: "Từ khi nhận thêm công việc gần như lúc nào chị cũng bận. Về đến nhà chị mệt đến mức không muốn nói chuyện với chồng. Cả tuần nay chị chưa hề gặp mặt con dù đang sống chung nhà..."
Tâm sự của chị làm tôi nhớ đến tình trạng tương tự của mình cách đây vài năm.

Trước đây tôi có một công việc ổn định, mức lương dư xài, được sếp tin tưởng, cơ hội thăng tiến cao... nhưng stress thì liên miên, bận tối tăm mặt mũi, lúc nào cũng bị deadline dí sấp mặt, tính tình trở nên nóng nảy, thiếu kiềm chế.
Cuối cùng, tình trạng sức khỏe xấu đi cùng những vấn đề tâm lý đã buộc tôi chấp nhận sự thật rằng mình không còn khả năng gánh vác công việc hiện tại nữa. Tôi xin nghỉ việc.
Chúng ta thường có xu hướng tích cóp thêm nhiều thứ cho mình chứ ít khi nghĩ đến chuyện "bỏ bớt".
Nhưng sự thật thú vị là: trong thêm có bớt, trong bớt có thêm.
Bạn nhận thêm một dự án nghĩa là bạn phải bớt đi thời gian dành cho các sở thích của mình.
Được thăng chức nghĩa là gánh thêm trách nhiệm, thêm sự nể phục, thêm tiền lương nhưng lại phải bớt đi những phút giây thanh thản vô lo.
Nhận cái smartphone sếp tặng thay cho con Nokia cùi bắp đang xài đồng nghĩa với việc bạn bớt đi sự tự do, phải trả lời tin nhắn, email của sếp và đồng nghiệp thường xuyên liên tục.
Sau khi nghỉ việc tôi lại có thêm thời gian đọc sách, học thiền, tập thể dục, tập yoga, ăn uống khoa học hơn, cải thiện và mở rộng mối quan hệ, thấu hiểu bản thân mình hơn.
Sau khi tắt điện thoại tôi có thể thoải mái ngồi suy ngẫm và viết lách thỏa thích hàng giờ mà không bị ai quấy rầy. Ăn cơm ngon lành, ngủ thẳng giấc mà không bị điện thoại làm phiền.
Trong thêm có bớt trong bớt có thêm là vậy đó!
Nhiều khi thêm vào rồi tưởng không có gì bớt, nhưng kỳ thực "cái bớt" này khá trừu tượng, không cân đo đong đếm được nên khó nhận ra, tưởng rằng mọi thứ vẫn ổn, không có gì bớt đi, đến khi nhận ra thì đã mất mát quá nhiều, thậm chí không còn cơ hội cứu vãn nữa.
Ta đâu thể đo đếm được cảm giác tâm đắc sau khi đọc xong một quyển sách hay; cảm giác thanh thản ngồi nhâm nhi tách cà phê mỗi sáng; cảm giác ngon miệng khi chậm rãi thưởng thức những món ăn do chính tay vợ nấu; cảm giác trong veo, tươi mới trong tâm hồn khi trò chuyện, chơi đùa cùng lũ trẻ; cảm giác được ngồi cạnh người yêu dù không nói lời nào mà lòng vẫn ngập tràn hạnh phúc.
Những khóa học dạy về thành công, làm giàu khuyên ta phải biết nắm bắt cơ hội, dạy ta phát huy tối đa năng lực bản thân....
Cũng đúng thôi, người ta được trả tiền để nói về cái mà ta muốn chứ không có trách nhiệm cảnh báo về những cái ta sẽ mất.
Ta cứ nghĩ làm theo thì chỉ có lời chứ không hề lỗ nhưng nào có dè...
Ta dần đánh mất đi những thứ vô cùng quý giá đối với mình: sự tự do, sự thanh thản, sức khỏe, những mối quan hệ...
Có nhiều tiền bạc để làm gì khi ta mất đi sức khỏe?
Được thăng chức để làm gì khi ta mất đi tự do nhiều hơn?
Ta nhận ra: Mỗi lựa chọn là một sự đánh đổi.
Cái gì cũng có giá của nó.
Nếu mải mê chạy theo thành công, ta sê thất bại ở những khía cạnh khác trong cuộc sống.
Chúng ta làm với mục đích cuối cùng là để sống chứ không phải sống để làm.
Tôi từng làm việc cật lực để phát huy tối đa năng lực bản thân, để làm ra nhiều tiền, để tìm kiếm phần thưởng, chức vụ, sự công nhận, sự nể phục... nhưng đồng thời cuộc sống của tôi cũng mất cân bằng nghiêm trọng.
Mỗi email là một nhiệm vụ. Mỗi cuộc gọi đến là thêm một công việc phải làm. Mỗi cuộc họp là một trách nhiệm phải gánh vác.
Tôi mắc hội chứng sợ chuông điện thoại, chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại reo thôi là đã thấy bất an.
Có những đêm đang ngủ, tôi bỗng giật thót chỉ vì nghe tiếng điện thoại reo trong mơ!
Cuộc sống của tôi ngày trước gần như chỉ có công việc và công việc.
Tôi bị stress, khó ngủ và bắt đầu thói ăn uống vô tội vạ.
Tiếp đến là những cơn nhức đầu hành hạ, uống bao nhiêu thuốc vẫn không khỏi.
Mỗi sáng tôi bại trận hoàn toàn trong cuộc chiến tâm lý với cái giường ngủ.
Tôi bị sếp phê bình vì tật đi trễ và nhận không ít lời phàn nàn từ đồng nghiệp vì lối hành xử thiếu kiềm chế...